watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Sex Hay
Nguồn : PhimSexHay.Sextgem.Com
Trang 2 trong tổng số 3


Mận đâu có đủ kinh nghiệm đường đời để hiểu được là cà phê sẽ làm cho đường kinh nguyệt của phụ nữ tạm thời bị ngưng. Sau khi nàng uống ly cà phê vào quả nhiên nàng thấy có hiệu nghiệm, máu trong mình ngưng chảy, nàng thấy hết đau bụng, mình mẩy hết nóng duy chỉ còn tay chân bủn rủn và lưng còn rêm. Tối đó nàng cảm thấy máu vẫn còn ra nhưng ít hơn mấy hôm trước nhiều nên càng tin là ông Bảy giỏi. Thế là ông Bảy đã phá trinh của Mận mà nàng quá ngây thơ đâu hiểu biết sự lường gạt của ông Bảy. Ngày hôm sau, như thường lệ Khu cơm trưa xong vác cuốc ra đồng thì Mận cũng lật đật đẩy cửa phòng ông Bảy bước vào. Nàng thấy ông Bảy nằm sấp trên giường trần truồng như đã chờ đợi lâu rồi. Nàng thấy ông Bảy nằm im tưởng ngũ nên định quay gót trở ra, nhưng ông Bảy nhóm đầu dậy:
- Con tới rồi đó hả?
- Dạ, tía mệt thì để tía nghỉ nha.
- Tía hông sau, mệt cũng được miễn sao cho con hết bệnh.
Mận thấy sung sướng vì từ ngày tới nhà chồng, nàng chưa bao giờ được ông Bảy ngó ngàng chăm sóc, nhưng mấy hôm nay nàng bị bệnh trong mình thì mới phát giác là ông Bảy rất là "thương" và lo lắng cho nàng. Không đợi ông Bảy nói thêm, nàng tự thoát y để lộ cả thân thể trắng ngần trước mắt ông Bảy. Ông Bảy nuốt nước bọt rồi chìa tay kéo nàng ôm vào lòng. Ông ôm nàng vuốt ve khắp thân thể:
- Con ngoan lắm!
Ông Bảy đặt Mận nằm sấp xuống giường, rồi ông nằm áp ngực lên lưng của nàng. Phía dưới vẫn cái "thiết nhiệt kế" đâm chỏi thẳng vào giữa hai đùi của nàng. Mận thấy hơi đau rát nhưng cảm giác đỡ hơn hôm trước nhiều.

Ông Bảy hì hục một lát thì mồ hôi mẹ và mồ hôi con tuôn ra như tắm. Ổng thêm một lần nữa rùng mình rên xiết giảy nảy thân mình trên lưng của Mận. Xong xuôi, Mận mặc áo vào, không quên khép cửa phòng lại trước khi bước ra ngoài pha ly cà phê uống. Sáu ngày trôi qua, mỗi ngày Mận thấy khỏe hẳn, máu đã bắt đầu ngưng chảy. Bụng hết còn đau thì càng phục ông Bảy có tài trị bệnh. Ngày hôm sau đó, tức là ngày thứ bảy sau khi nàng bị ông Bảy phá trinh, nàng thức dậy thật sớm, ra sao vườn hái thật nhiều nhãn và mận vào nhà. Nàng chăm chỉ gọt từng cái vỏ trái cây chất đầy một dĩa thật khéo léo. Rồi nàng mang dĩa trái cây tới phòng ông Bảy gõ cửa, bước vào:
- Tía, tía coi nè. Ông Bảy lim dim đôi mắt rồi mở ra nhìn.
- Con cố tình ra sau vườn hái thật nhiều nhãn và mận cho tía ăn bổ dưỡng, mấy ngày qua con thấy tía mất sức nhiều để trị bệnh cho con. Nè tía ăn đi! Nàng vừa nói vừa đúc từng trái nhãn và mận vô miệng của ông.
Ông Bảy thật sung sướng, nằm ngữa cổ ra nuốt từng trái một cho tới hết cả dĩa. Rồi nàng cầm dĩa định đi ra thì bị ông Bảy nắm tay kéo lại:
- Con chưa hết bệnh mà đi đâu vậy.
- Dạ, con hết hẳn rồi, sáng nay thức dậy sớm nhìn thấy không còn chút xíu máu nào hết đó tía.
- Vậy hả... ? - Ông Bảy tỏ vẻ thất vọng.
- Cám ơn tía ! - nàng nói rồi định đứng lên đi nữa.
- Nhưng...- Ông Bảy nói tiếp- nhưng con phải cần làm thêm lần này nữa thì mới dứt hẳn. Chẳng để cho Mận trả lời, ông vói tay lột áo của nàng xuống. Mận đứng lên tuột luôn cái quần xuống đất rồi nói:
- Để con cởi đồ cho tía. Ông Bảy đứng trần truồng ôm Mận cũng trần truồng trong vòng tay hôn hít. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi lát đát, gió thổi hu hu ngoài cửa sổ nhưng ông Bảy cũng mặc kệ mọi chuyện tiếp tục làm những gì ổng thích.
- Con đi tới cái bàn này với tía, con khom người lại, hai tay con đặt lên bàn. Để tía trị bệnh từ phía sau cho con. Cách làm này hơi kỳ lạ con đừng có ngạc nhiên... nó hữu hiệu lắm! Mận làm sao mà không nhe, thậm chí nếu có nói nàng phải cuối xuống ngậm ống thiết nhiệt kế và miệng để đo nhiệt độ cơ thể thì nàng cũng tin thôi. Ông Bảy đứng phía sau lưng nàng từ từ đẩy cái ống thiết nhiệt kế từ phía sau hậu môn đâm vào. Mận thấy lạ nhưng cũng chờ thử coi ông Bảy định làm gì. Ông Bảy thì cứ thản nhiên đâm tới và đâm tới. Nàng bỗng vọt miệng nói :
- Tía ơi, tía làm lộn chổ rồi, tía phải làm cái chổ con bị chảy máu chớ !
- Tía biết chớ, chổ đó hết chảy máu rồi, tía muốn làm chổ này để phòng hờ nó sẽ lây lan sang...
Ngọc "ờ" lên một tiếng ra vẻ hiểu ý rồi quay mặt vô tường để mặc ông Bảy đẩy đưa phía sau. Khu bước vào nhà miệng lẫm bẩm: "hôm nay mưa bất chợt, đành phải về sớm thôi". Rồi chàng gọi vợ:
- Mận...Mận.
Không nghe tiếng trả lời chàng đi ra sau vườn vẫn không thấy thì trở vô nhà lại. Chàng bỗng nghe có tiếng rên khì khì đâu đó từ phía phòng ông Bảy. Chàng ngỡ là ông Bảy bị bệnh nên lo lắng chạy phòng. Sợ làm giật mình ông Bảy nên chàng rón rén mở hé cánh cửa buồng. Hỡi ơi, cảnh tượng trước mắt làm hai mắt chàng hoa lại. Tía của chàng đang làm cái chuyện con heo với vợ của chàng, miệng chàng há hốc kinh ngạc sự kiện đang diễn ra trước mắt. Không tin vào mắt mình, chàng nheo mắt lại rồi mở ra, vẫn cảnh tượng đó. Ông Bảy đẩy thiệt mạnh mấy cái sau cùng rồi ngưng lại để hưởng cái cảm giác tinh dịch chạy lên đầu khất phóng vô hậu môn của Mận. Gió thổi lạnh bên ngoài nhưng mồ hôi ông cứ nhễ nhại tuôn rơi trên lưng của Mận. Khu nhẹ nhàng khép cửa lại rồi chạy ra cửa băng qua khu đất trống. Chàng chạy nhanh như chưa bao giờ chạy nhanh như thế băng qua các mương rẩy, đồng ruộng gào thét với sấm chớp của Thần Thiên Lôi. Đêm hôm đó, đợi hoài không thấy Khu về, Mận lo lắng vô cùng, nàng cứ ra vô ngoài ngạch cửa để trông ngóng. Mưa càng đổ nặng hạt. Sấm chớp liên hồi càng làm cho Mận hồi hợp lo sợ. Cơn đau tim của nàng như đang trở cơn. Nàng một tay vịnh lấy ngực một tay cầm nón lá đi xuyên qua gió mưa tầm tả để đi kiếm Khu. Tiếng chim hót líu lo trên cành đánh thức Mận dậy nàng thấy trong người lạnh vô cùng. Mở mắt nhìn chung quanh, nàng thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc. Nàng thấy ngay góc phòng vẫn một cái lỗ nhỏ trên nóc. Nàng nhỏm người dậy nhưng toàn thân yếu ớt không có một chút sức lực nào. Nàng cố gắng xoay đầu ra ngoài thì thấy Khu đang lui cui làm gì đó. Nàng cảm thấy an tâm hơn.

- Tỉnh rồi hả - Khu lên tiếng khi nghe thấy tiếng động của Mận.
Nàng nhìn Khu cười một nụ cười yếu ớt nhưng chứa đầy tình cảm.
- Em dậy đi anh có nấu cháo rồi nè, ăn đi rồi uống chén thuốc này. Khu nói xong thì quay lưng bỏ đi làm Mận nhìn theo ngẫn ngơ chẳng hiểu gì.
Mấy ngày trôi qua, ngày nào Khu cũng săn sóc Mận tận tình nhưng lúc nào chàng cũng lộ một nét mặt lạnh lùng đối với Mận. Mận bỗng nhiên thấy buồn vô cùng, nên tìm cách hỏi cho ra lẽ.
- À, có gì đâu anh đâu có chiện gì đâu. Mấy đêm trước sợ lúa bị ngập nước nên anh phải thức canh đê, lúc gần sáng trở về thấy em nằm vất vưỡng bên cây xoài nên khiên em về đây. -Khu phân trần.
- Nhưng sao mặt anh có vẻ lạnh lùng. Mận hỏi han.
- Tại mặt anh lúc nào cũng vậy. Mận dò sét ở Khu nhưng chẳng được gì. Sau khi Mận lành bệnh thì Khu đã có lý do lẫn trốn nàng, lẫn trốn cái sự đau khổ mà ngày ngày chàng phải gặp trước mắ. Chàng sáng sớm ra đi đến tối mịt mới về, bỏ luôn cả giờ ăn trưa như thường lệ. Ông Bảy được dịp nên càng hoành hành. Hễ ông thích là cứ gọi Mận vào phòng để mà ông gọi là trị bệnh. Lúc đầu Mận cũng như thường lệ làm theo, nhưng trong lòng nàng không được vui vì Khu cứ tránh né nàng hoài. Nàng buồn bã nên chẳng muốn cho ông Bảy chữa bệnh cho nàng nữa.
- Thôi tía ơi, anh Khu ảnh... con cũng chẳng muốn lành bệnh nữa làm gì. Ảnh có vẻ lạnh lùng quá.
- Nhưng có bệnh thì phải chữa chứ - ông Bảy nói.
- Thôi con không muốn chữa nữa. Ông Bảy thấy dùng cái kế chữa bệnh không còn hưũ hiệu nữa thì ổng định ra tay dùng vũ lực.
- Tía nói thì con phải nghe lời - Ông Bảy quát.
Sẵn chẳng được vui trong lòng nàng chẳng trả lời đóng sầm cửa phòng rồi bỏ ra ngoài. Ông Bảy tức điên người lên, ổng xông ra cửa rượt theo Mận, ổng ôm ngang hông của Mận, Mận giảy dụa chống cự càng làm ông Bảy điên tiế. Ổng quật nàng nằm ngữa ra đất, tát cho nàng mấy cái tát tai, rồi đưa tay xé rách áo của Mận. Mận chẳng hiểu tại sao ông Bảy lại thô bạo như con thú đối với nàng. Ông Bảy tiếp tục đè nàng xuống, xé rách cái quần của nàng.Nằm đè lên mình Mận, ổng nghiêng người để vạch quần của ổng xuống rồi đút cái vật cứng ngắt đó vào người của Mận. Mận càng la lối chống cự thì ông Bảy càng làm dữ. Nàng thấy sợ hai cặp mắt của ông Bảy như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Làm xong việc ông Bảy đứng dậy kéo quần lên mặc kệ Mận muốn làm gì thì làm rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại. Mận lồm cồm ngồi dậy quần áo rách bươm lê lết vô nhà tắm. Nhìn vào gương nàng thấy mặt bầm tím hết. Hai mắt thâm quần hốc hác, đầu tóc bù xù. Nàng khóc thảm thiết. Kể từ ngày Khu bỏ mặc tất cả, Mận trở thành nô lệ tình dục cho ông Bảy. Nếu bất cứ lúc nào ông Bảy hứng tình thì có thể đè Mận ra mà hành lạc với bất cứ nơi nào. Khi thì nhà bếp, khi thì nhà trên, nhà dưới, trên lầu, ngoài vườn, nhà tắm, thậm chí là nàng đang gánh nước như lần nọ. Nàng lom khom đổ thùng nước vào lu, ông Bảy lén ở phía sau tuột quần nàng xuống, đè nàng nằm úp lên mặt lu rồi giao hợp với nàng. Những lúc đầu nàng còn chống cự nhưng bị đánh đập quá nhiều nên sau đó chi đành nằm im chờ ông Bảy xuất tinh xong thì đứng dậy kéo quần lên và đi làm việc tiếp.

Ba tháng trôi qua và cũng đúng một năm từ ngày nàng bước chân vào căn nhà này. Hôm đó vừa thức dậy, Mận xuống phòng ông Bảy ngỏ lời thưa với ông Bảy là nàng có ý định về thăm nhà 2 tuần để làm đám giỗ cho ba của nàng. Dù không muốn nhưng ông Bảy cũng phải bằng lòng với Mận vì ông đã có hứa với bà Sên là cho Mận về thăm ít nhất 1 lần trong một năm. Nếu điều đó không tiện cho ông và Mận thì bà sẽ lên thăm. Ông Bảy thà để Mận về thăm nhà còn hơn để bà Sên phải lên đây trong thấy cảnh nhà cửa điêu tàn của ổng. Khu đưa Mận về nhà, trên đường đi Khu chẳng nói một lời. Mận cảm thấy đau lòng lắm. Nàng đi được 1 cây số thì bỗng nhiên ngất xĩu. Khu hoãng hốt gọi tên nàng:
- Mận... mận... em cósao hông, anh hông tốt nên mới để cho em bị nông nỗi này. Mận... Mận !

Khu tỏ vẻ lo lắng cho nàng hết sức, chàng bứt một lá môn rồi phóng xuống mương mút một miếng nước lên vỗ vào trán của Mận cho nàng tỉnh. Một lát sau tỉnh dậy thấy Khu ôm mình trong tay, Mận bỗng nhiên ôm lấy ghì lấy cổ và hôn lên trán Khu một nụ hôn thật dài. Khu cảm động rơi nước mắt. Từ nhỏ tới lớn chàng chưa bao giờ rơi lệ. Mận kể hết cho Khu nghe về chuyện ông Bảy đánh đập và hành hạ nàng ra sao. Nhưng nàng kể một cách vô tư như không biết là ông Bảy hành hạ nàng theo kiểu nô lệ của tình dục. Nhưng Khu hiểu hết, chàng hiểu vợ mình là người thơ ngây trong trắng, nàng là nạn nhân còn ông Bảy là thủ phạm. Nhưng rồi sao chứ, chàng từ nhỏ là người nhu nhược yếu đuối, ngoài việc nghe lời cha mẹ thì chỉ biết làm ruộng ngoài ra thì chẳng biết gì khác. Khu đưa Mận về tới nhà bà Sên ăn một bữa cơm tối rồi từ giã trở về.
- Má chăm sóc Mận giùm con, con cũng chưa định lên tỉnh mua lúa giống nhưng sẳn đưa em Mận về thăm má nên làm luôn thể, hai tuần sau con về sẽ ghé ngang rước Mận luôn. Nói xong thì Khu đi ngay.

Bao nhiêu tháng gặp lại hai mẹ con tâm sự với nhau gần như suốt buổi. Nàng ôm thằng em khờ khạo trong tay mà tuôn nước mắt như mưa.
- Má, chắc cả năm nay má khổ cực nhiều lắm. Con chẳng làm được điều gì cho má. Má xem con có thể về ở với má có được hông ?
- Hông được đâu con à, con bây giờ là vợ người ta. Má đã gả con rồi thì nhà của con là ở bên chồng, làm sao mà cha chồng con để cho con ở lại đây. Với lại mình cũng đã nhận tiền cưới của người ta rồi, con !
- Má, vậy thì con kêu anh Khu về ở chung với má con mình. Ảnh hiền lắm!
- Vậy thì càng hông được, ruộng vườn của ông Bảy thì ai trông nôm, hông được đâu con, thôi bỏ qua đi, lo ra sau rửa một mớ rau rồi luộc, ăn cơm xong đi rồi tối nay má con mình nói tiếp.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, bà Sên nghe tiếng ục ặc ngoài sau vườn, bà rón rén mở cửa ra xem thì thấy Mận đang ói mữa dữ dội.
- Sao vậy con ?
- Con không biết nữa, tự nhiên sáng thức dậy là muốn nôn oẹ - Mận trả lời.

Nàng chưa có ăn gì cả nên oẹ ra toàn là nước miếng và chút xíu rau luộc còn chưa tiêu của tối đêm qua. Bà Sên mặt mày hớn hở nói:
- Vậy là con đã có bầu.
- Con có bầu ? -Mận ngạc nhiên hỏi.
- Là con sẽ có con đó, phải rồi, con bị tắt kinh bao lâu rồi ?
- Ý của má là...
- Thì con có còn chảy máu hông ?
- Lúc trước con có bị chảy máu ngay lỗ tiểu nhưng tía con nói con ăn trúng đồ dơ nên bị... Hai mẹ con mỗi người một câu. Mặt của bà Sên càng ngày càng tái đi theo từng lời nói của Mận.
- Vậy là con chưa bao giờ giao hợp với thằng Khu - bà Sên hỏi.
- Nếu má nói cái đó là giao hợp thì con chưa bao giờ làm với anh Khu, chỉ có tía trị bệnh cho con giống như má vừa nói cái gì đó... giao hợp.

Bà Sên bỗng nhiên lảo đảo thân người rồi nằm lăn ra đất xỉu. Mận đỡ bà dậy, xoa dầu và giật tóc mai cho bà tỉnh. Một lát sau bà tỉnh lại thì khóc nức nở một cách đau khổ:
- Trời ơi! khổ cho con tui quá dzậy nè, bị người ta cưỡng bức mà nó nào có hay.

Mận cũng khóc sướt mướt khi thấy bà Sên khóc một cách khổ sở. Nàng chỉ đoán được là hành động của ông Bảy là sai trái, nhưng chẳng đoán ra được đó là chuyện tài trời. Bà Sên rên rĩ tiếp:
- Bây giờ nó lại bụng mang dạ chữa nữa, thiệt là oan nghiệt.

Mấy ngày sau Mận vẫn còn ói mữa mà càng ngày càng nặng. Bẩm sinh không được khỏe mạnh nên Mận càng ngày càng yếu trông thấy rõ. Mặt mày nàng xanh xao. Tội cho bà Sên vừa bỏ hết tiền để lo than thuốc cho thằng em khù khờ của nàng nên chẳng còn tiền. Đi mượn hàng xóm thì chẳng được là bao. Cuối cùng chỉ còn một cách là đưa nàng trở lại nhà ông Bảy nhờ ổng thương tình săn sóc giùm cho Mận.

Đường dài cả hai cây số, nắng noi oi bức, hai mẹ con lội bộ cứ 200 mét thì phải ngồi xuống nghĩ ngơi vì sức khỏe của Mận không cho phép. Sau cỡ 9, 10 lần nghĩ ngơi cuối bà Sên cũng dắt được đứa con gái tới nhà ông Bảy. Bước và nhà bà Sên gọi to:
- Ông Bảy ơi, ông Bảy !
Không có tiếng trả lời, Mận thều thào mệt mõi :
- Chắc tía đi nhậu rồi má ơi, anh Khu chắc là lên tỉnh chưa về.

Hai mẹ con ngồi chờ ở ngoài gần 3 tiếng đồng hồ thì ông Bảy lót tót trở về, bà Sên vội vã đứng lên chào hỏi :
- Chào ông Bảy, tôi mới lên.
- À, mới lên đó hả, Mận có rót nước cho má chưa con - ông trả lời giọng làu nhàu đầy hơi rượu.
- Dạ- Mận nói xong thì đi ngay.
- Bà lên đây chơi hay có chiện dzì hông ?- ông nói tiếp.
- Số là vầy... Con Mận nhà tui nó bị ốm ói mữa tùm lum, ông cũng biết là chuyện đó... vậy ông làm ơn lo giùm cho con Mận nhà tui, khổ thân tui nhà cửa nghèo khổ nắm cơm cũng không có đủ ăn. Làm gì có tiền thuốc than cho con Mận.
- Được rồi bà yên tâm về đi, có tui đây lo, dẫu sao nó cũng là con dâu của tui. Thằng Khu lên tỉnh mua lúa giống rồi, nó có nói cho bà biết chớ. Một tuần sau thì nó mới về. Một mình tui cũng đủ rồi.

Dù lo lắng nhiều cho Mận đi nữa bà cũng phải trở về để lo cho thằng con trai bệnh hoạn, để nó ở nhà một mình sợ nó đi ra ngoài mương té xuống thì khổ lắm. Bà Sên vừa đi rồi. Ông Bảy cũng quay gót trở vào phòng bỏ mặc cho Mận muốn làm gì thì làm. Được mấy hôm cơn bệnh của nàng đỡ một chút. Ông Bảy lại dở chứng dê sồm ra định làm nhục đứa con dâu. Khác với những lần trước, lần này Mận biết chuyện nên ra sức chống cự hơn trước. Giữa cái đất ít người ở này thì Mận làm sao mà có người giúp đỡ. Nàng cho dù có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi tay ông. Ông Bảy được dịp Khu lên tỉnh thì càng đắt ý. Ông giở trò dê xồm gạ gẫm nàng trước nhưng không được thì ông dùng vũ lực. Thình lình ông ôm ngang sau lưng của Mận, Mận nghiêng mình tránh né, ông cười lên the thé rồi nói:
- Làm cái gì vậy con, đâu phải hôm nay là lần đầu, qua đây tía biểu đi, ngoan nào.
- Dạ thôi tía ạ !- Mận trả lời miễn cưỡng quay gót định bỏ đi.
- Đứng lại, định đâu đó. Tía còn chưa nói hết chiện thì con định đi đâu. Lại đây tía biểu con có nghe không!

Mận lừng chừng rồi cũng bước hai ba bước đứng trước ông Bảy. Ông nói tiếp:
- Vậy mới ngoan hông, ngước mặt lên tía coi coi làm gì mà cuối gầm mặt xuống dzậy bây. Mận từ từ ngước mặt lên cho ông Bảy xem.
- Trời ơi sao con ốm quá vậy nè-ông vừa nói vừa đứng lên ôm chầm lấy Mận. Mận như bị thôi miên đứng trân trân không dám nhút nhích. Ông đưa một tay ôm vòng sang lưng còn một tay ông hạ thấp xuống dưới háng của Mận sờ mó. Mận ẹo mông tránh né, ông ghì chặt hơn rồi ra sức xoa bóp tứ tung khắp người của Mận. Ông kề miệng lên định hun vào miệng của Mận. Mận chợt vùng vẩy chống cự và hất ông Bảy ra, rồi quay người tránh né, ông Bảy vói tay nắm giật cổ áo của Mận lại, Mận dùng dằn giật áo lại, ông nắm hai tay xé phăng cái vạt áo rách toạt đưa cái lưng trần ra ngoài. Ông xé rách hết quần áo của nàng rồi mà vẫn còn chưa bắt được nàng thì tức tối vô cùng.

Ổng chồm hai tay ra để vồ lấy nàng, nhưng nàng nhanh nhẹn lách người chạy ra cửa trước, còn một mảnh vải nhỏ dính trên thân người, nàng vói tay xé rách luôn rồi vứt cái áo xuống đất cho khỏi vướng víu. Ông Bảy rượt theo nàng ra cửa, chạy cách nàng chừng mười bước. Tấm lưng trần trắng nỏn nà trước mắt ông làm ông hứng tình dữ dội. Mận chạy một đoạn thì ngoái đầu lại xem thấy cách ông cỡ tám bước chân. Ngực của nàng tưng tưng làm cho nàng càng khó chạy nhanh hơn. Nàng như con thiêu thân đâm đầu tứ phía để trốn chạy sự đuổi riết của ông Bảy, chốc chốc nàng quay cổ lại nhìn thì thấy ông Bảy càng ngày càng chạy sát với nàng hơn. Vì cứ quay đầu trở lại để nhìn ông Bảy, nên thình lình nàng bị vấp té bởi gò đất cao, nàng chúi nhủi xuống vũng lầy rồi nằm sấp ra đất. Ông Bảy cũng vừa trờ tới đè sấp lên người của nàng, ông như vũ bảo xé rách cái quần của Mận, đưa cái mông trắng ngần run rinh trước mắt ông. Ông Bảy cuối xuống hôn chùn chụt vào cái mông trắng đó. Mận giãy nảy quyết liệt như con cá rô nằm trong rọ không có sức chống cự. Ông thè cái lưỡi dài ngoằn liếm lám khắp hậu môn một cách thèm thuồng. Sình đất đống đầy miệng của ông nhưng không làm cho ông ngưng. Mận bất thần chỏi hai tay nhỏm dậy rồi lật người qua, nàng co chân lại đạp mạnh vào bụng của ổng. Ông Bảy ôm bụng lăn một vòng. Nàng vùng đứng dậy trần truồng chạy băng qua bãi đất trống hướng ra phía cánh đồng vắng. Ông Bảy một lúc sau hết đau đứng dậy tự cởi hết quần áo rượt theo nàng. Cả hai trần truồng chạy băng băng theo mương rạch, len lỏi qua những rặng tre, khóm trúc, kẻ trốn người rượt. Hơi thở của Mận càng ngày càng yếu ớt, hai chân quỳu quào không nhấc lên nỗi. Nàng ngoái đầu lại xem thì thấy ông Bảy trần truồng phóng như bay sau lưng của nàng, cái thiết nhiệt kế thì đung đưa theo nhịp chạy. Ông như con báo săn mồi, còn Mận thì chỉ như con cừu non, chạy trời không khỏi nắng. Nàng vấp một gốc cây té sóng xoài một lần nữa trên mặt đất. Ông Bảy bay tới như con báo vồ mồi đè Mận ra để làm nhục nàng. Ông quật nàng ra liếm láp khắp thân người rồi ông banh rộng hai đùi nàng ra. Nàng sợ hãi năn nỉ :
- Tía ơi, con sợ lắm, tía đừng làm con đau.

Ông Bảy như ác thú vô tình cứ giày xéo lên thân thể ngọc ngà của Mận mặc kệ nàng than vang ỉ ôi. Nàng năn nỉ không được thì chống cự tiếp. Mà hễ nàng càng chống cự thì ông Bảy càng làm dữ. Một lúc sau không còn sức lực để chống cự nữa. Ngọc buông thõng tay chân mặc nhiên cho ông Bảy giày vò thân sát. Trong lúc ông Bảy đang hì hục trên người của nàng thì nàng nhắm mắt lại nhớ tới Khu, nàng thấy nụ cười của chàng hiện ra trước mắt làm cho nàng thấy dễ chịu hơn phần nào sự đau đớn bên dưới. Nàng thấy hình ảnh mẹ của nàng lờ mờ trước mắt, nàng khóc thật sướt mướt, nàng thấy thằng em nàng cười ngộ nghĩnh văng vẳng thì càng khóc to hơn. Bỗng nàng thấy một bầy quạ đen bay qua khỏi đầu kêu "quạ quạ". Rồi Ba của nàng xuất hiện sau bầy quạ đen đó đưa tay về phía nàng. Âm thanh văng vẳng bên tai của nàng:
- Mận, đi với ba, bỏ lại tất cả đi con. Đi với Ba!

Mận đưa tay lên cho Ba của nàng nắm lấy. Nàng cảm giác là Ba của nàng bắt đầu dìu nàng đi. Tiếng nói của Ba nàng từ từ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm. Ông Bảy lúc đó cũng vừa hành lạc xong, nằm đè lên người của Mận thở hổn hễn. Một lát sau thì ông đứng dậy định bỏ đi, nhưng thấy Mận nằm im không nhúc nhích, ông quay lại đưa chân khều khều vào người của Mận. Không thấy nhúc nhích gì hết. Ông kinh hoàng ngồi xuống tát vào mặt Mận mấy cái, nhưng nàng vẫn nằm im. Ông đưa tay lên mũi của nàng thì mới hay nàng đã tắt thở từ nãy giờ rồi. Sức lực yếu mòn do cái bào thai mới phát triển hành, cộng thêm cơn đau tim phát ra và nhất là sự hành hạ thô bạo của ông Bảy làm nàng phải mất mạng nơi giữa cánh đồng hoang vắng này.

Ông Bảy hốt hoãng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy. Ông lập tức co chân chạy như bay để trốn tránh cái tội lỗi mà ông vừa mới gây ra. Lau xậy trên đường cứa nát chân và người của ông nhưng ông vẫn mặc kệ cắm đầu chạy thẳng, quên bẳng đi quần áo ông vứt bừa trên bờ mương. Đêm hôm đó ông thao thức gần tới sáng thì chợp mắt được một chút, nhưng tới sáng thì nằm ác mộng tùm lum. Ông thấy Mận về bóp cổ ổng. Bàng hoàng tỉnh giấc, ông sợ hãi xuống nhà sau tìm một cái bao thật to và một cây mã tấu (ông hay mang theo để phòng hờ có rắn rít) và đi thẳng ra đồng. Cái xác trần truồng của Mận nằm cả đêm ngoài đồng cỏ, sương xuống làm cứng đi cái xác. Mặt cái xác xanh nhợt nhạt trông thật là ghê gớm. Tóc thì xoã tứ tung trông thê thảm. Ông Bảy cho dù là dân ruộng có gan cùng mình thì cũng chẳng dám nhìn, ông đưa tay lần mò tìm cái chân của nàng để kéo cái xác vào trong bao. Cái xác nặng chịt nên chẳng nhút nhích gì. Ông Bảy bất giác phải quay đầu lại để dùng cả hai tay mà kéo cái xác. Ông bắt gặp ánh mắt hung ác của cái xác nhìn thẳng vào mắt ông. Ông loạn choạng lui hai ba bước rồi té bịt xuống đất. Một phút sau ông cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, nhắm mắt, lần mò tìm cái chân để cho vào bao. Nhưng làm hoài mà chả được. Ông ngồi nghĩ ngơi một chút thì bỗng nhiên ông đứng dậy, xách cái mã tấu tới bên cái xác. Ông giơ cao cây mã tấu và chém xuống cái chân. Máu văn lên tun tóe khắp người của ông, vài cụm máu đã khô thì nhiễu chậm chậm thấm xuống đất. Ông mở mắt ra nhìn xuống thì đôi chân của cái xác đã đứt lìa. Ông cuối xuống và cho nó vào bao.

Ông tiếp tục chém xuống. Những nhát mã tấu của ông đi tới đâu là từng bộ phận của cái đứt lìa tới đó. Mỗi lần như thế thì ông cuối xuống nhặt và cho vào bao. Nửa tiếng trôi qua ông đã làm gọn ghẻ gần hết. Chỉ còn cái đầu còn dính trong thân mình, ông giơ cao mã tấu định chém xuống. Bỗng ông nhìn thấy ánh mắt xanh lè không có tròng trợn trừng nhìn ổng. Ổng buôn mã tấu ra và té bịt xuống đất lần nữa. Một lát sau ông lại lồm cồm ngồi dậy, ông ói mữa tùm lum vì cái mùi tanh nồng nặt của xác chết và máu. Ông nhắm mắt lấy hết thân người của cái xác dồn vô bao. Gọn ghẻ xong, ông lấy giây lát thắt chặt miệng bao lại rồi khệ nệ kéo cái xác lê lết trên đường đê.

Về tới nhà ông vất nó xuống đất bên hông nhà rồi mệt mõi đi tắm. Đêm đó ông lại nằm chiêm bao thấy ác mộng kinh hoàng. Ông thấy Mận hiện hồn về đứng trước giường của ông mình mẩy đầy máu me. Sáng thức dậy ông vội vàng xuống lấy cái xác đi chôn. Đã gần hai ngày rồi cái xác bốc lên mùi nồng nồng khó ngửi. Ông một tay bịt mũi, một tay kéo cái xác ra sau nhà. Ruồi bắt được mùi của xác chết nên bu quanh. Tiếng vo ve ngọ ngoạy lẫn quẫn quanh lỗ tai của ông. Ông ngó sơ quanh sân sau chỉ thấy gốc mận là chổ chôn xác tiện lợi nhất mà không bị ai phát giác vì nơi đó cây cối um tùm có nhiều thảo mộc. Ông đào bới cả buổi mới được một cái lỗ khá lớn, đẩy cái xác xuống ông bắt đầu lắp đất lại. Lấy cỏ phủ quanh hòng che đậy sự đào bới. Xong xuôi thì ông trở vào nhà.

Gió đêm nay thổi mạnh hơn trước. Ông đắp mền kính mít nhưng vẫn cảm thấy lạnh ngay xương sống. Tiếng hú của gió như xoáy vào tận trong tim, tiếng xào xạt của cỏ cây làm ông rùn mình đổ mồ hôi lạnh. Cái cửa sổ đập "kình kình" vào vách, tiếng kót két của cửa phòng và tiếng kẽo kẹt của bụi tre bên hông nhà làm ông sởn da gà. Ông đứng dậy thắp ngọn đèn dầu thông phong rồi đi về phía cửa sổ. Ông đi được vài bước thì cây đèn dầu tắt phụt. Căn phòng trở nên tối đen như mực, ông sợ hãi tim đập liên hôi tay chân lần mò để tìm diêm quẹt. Tay chân ông quờ quạng trong bóng đêm như người mù. Dò dẫm. Lần bước. Run. Trợn mắt. Ông lần tay tìm quẹt que diêm rồi chăm vào ngọn đèn. Ông để sát ngọn đèn vào vách rồi lấy giấy vấn thành ống khói bao quanh thêm cho chắc chắn khỏi bị gió thổi tắt. Xong xuôi ông định bước tới cửa sổ đóng cửa thì ngọn đèn lại tắt phụt. Ông sợ xanh cả mặt chẳng hiểu gì sao. Trong đời ông chưa bao giờ lại sợ như thế. Trong bóng đêm ông cứ lần mò từng bước về hướng cửa sổ để đóng nó lại, bất giác linh tính của ông bắt ông phải nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông thấy cành lá đun đưa, dưới gốc cây có người đang ngồi. Tóc tay bù xù phủ đầy trán, hai cặp mắt sáng hoắc như mắt mèo. Ông lẩm bẩm :
- Con Mận về... con Mận về...- vừa nói ông vừa bước lùi để nép vào vách.

Sự tò mò làm ông dụi mắt nhìn cho kỷ thì thấy bóng người đó biến mất.Tự trấn an lòng mình là do sự hoa mắt, ông vói tay kéo cái cửa sổ lại, gió bên ngoài lạnh buốt thổi vào cánh tay của ông bất giác làm ông rùn mình lạnh buốt cả sống lưng. Sấm chớp chợt sáng loé lên, dõi theo ánh sáng đó ông ngoái nhìn ra sau vườn lần nữa thì... rõ ràng là Mận đang đứng đó nhe cái miệng rộng huỵt cười duyên với ông. Khủng khiếp nụ cười đó. Hàm răng đó. Ánh mắt đó. Ông loạng choạng lui hai ba bước, mắt trợn trắng vẫn ngoái nhìn theo cái bóng đó. Ông vấp phải cái bàn, té lăn ra đất bất tỉnh. Gió bên ngoài thổi tạt vào càng mạnh, tiếng hú nghe càng rùng rợn xé toạt bầu không khí tĩnh mịt đêm khuya. Tiếng cóc, nhái, ển ương, và côn trùng càng làm cho bầu không khí thêm u uất. Sầu. Rợn.

Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy, thấy mình đang nằm dưới đất mình mẩy co giật vì lạnh. Ông ráng sức vói tay vịnh cái cạnh bàn để đứng dậy. Cây đèn dầu đã lụn tim từ lúc nào. Ông nhìn thẳng vào cái kính treo tường đối diện, người trong kính chính là ông với thân thể trần truồng. Ông hốt hoãng nhìn lại thân người thì mới thấy là trên mình của ông không có một mảnh vải che thân. Ông ôm tay che thân mình rồi chạy đến tủ áo để lấy quần áo. Chẳng hiểu vì sao ông lại như thế. Dương vật ông teo nhách không biết vì lạnh hay vì sợ. Mở tủ áo ra, ông thấy treo lủng lẳng một cái áo người đàn bà, nhìn kỷ thì mới hay :
- Đây là cái áo của con Mận đây mà ! -ông thì thào hoãng hốt.
Ông bật ngữa ra sau giường. Hơi thở ngột ngạt. Tim đánh trống liên hồi. Vừa lết và lui về phía góc giường ông vừa nhủ thầm : "chuyện gì đây, rõ ràng là con Mận đã chết, thằng Khu lên tỉnh chưa về, ai vô đây mà phá mình, lột hết quần áo của mình trong đêm khuya và còn máng cái áo cũ mèm rách bươm của con Mận ở đây. Chẳng lẽ là ma. Không thể nào. Mình đâu có tin là có ma. Tao không sợ"
Chợt ông la lớn vang vội :
- Tao không sợ, Mận mày ra đây tao không sợ mày đâu đừng có làm ma làm quỷ để hù tao.
Cái áo trong tủ lại phất phơ đun đưa làm cho ông Bảy đang oang oang cái miệng bỗng im bặt, nhìn cái áo lấm lét. Một lát sau không thấy gì khác lạ hơn ông tìm một cái cây tre gác ở góc phòng để đở cái áo của Mận xuống rồi đem ra sau nhà đốt. Ông cũng lục lội đâu được một mớ giấy vàng mã của vợ ông chết trước đây đốt còn chưa hết đem ra đốt chung với cái áo của Mận :
- Mận ơi, tía biết sợ rồi, con đừng hù tía nữa. Số tiền này tía đốt cho con đó. Con lấy xài đi rồi bỏ qua cho tía.
Bỗng một cái bóng chạy vụt vào nhà. Ông Bảy giật mình ngó qua thì chẳng thấy gì hết nhưng linh tính của ông cho thấy là có người vừa chạy qua. Ông vào nhà tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì. Càng hoang mang, càng lo lắng.

Buổi tối ông thắp thêm ba cây đèn dầu cho thêm sáng nhưng cũng không làm cho ông bớt sợ. Thỉnh thoảng cái bóng của ông in trên tường phớt qua cũng làm cho ông giật mình hoãng hốt. Không khí bao trùm là nỗi sợ hãi. Thấy đói, ông xuống bếp lục lọi gạo để nấu cơm. Ông bất giác rùn mình vì nơi đây là Mận hay thường làm bếp, tất cả mọi vật nơi đây đều có dấu tay của Mận. Ông chợt quay đầu trở lại phòng. Xoa xoa nơi vùng bụng. Nuốt nước bọt. Ông quyết định nhịn ăn. Ông đi được vài bước, nhìn khắp nơi trong phòng. Nhà bếp, nhà trên, nhà dưới, trên lầu, ngoài vườn, nhà tắm. Đâu đâu ông cũng đều thấy hiện trường hung án của ông bày ra trước mắt như là tan chứng rành rành. Ông vọt ba chân bốn cẳng phóng nhanh về phòng đóng cửa lại quên cả tắt đèn.

<< Lùi - Tiếp theo >>